Tôi đùa giỡn, tôi tập tành, tôi tưởng tượng, tôi..., tôi...,..., làm để sống, không sống để làm.

Cám ơn rất nhiều các anh chị và các bạn đã ghé trang blog của cuoocjsoongs.

CS ưu tiên công việc ở cơ quan và gia đình nên thỉnh thoảng mới vô đây, mong mọi người thứ lỗi cho sự chậm trễ của CS nghe.



Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

ÂU LÀ PHẦN SỐ (1)

                                                                                                                                 Truyện ngắn



     Thảo không sinh không sống ở quê, nhưng không hiểu sao trong đầu Thảo luôn hiển hiện cuộc sống vùng quê.

     Hồi nhỏ ký ức của Thảo là bãi cát trắng rộng lớn trải dài, băng qua bãi cát là rì rào sóng biển. Thảo tung tăng chạy nhảy đón sóng, rồi hoảng sợ khi nước ùa trở ra biển kéo theo cát làm chân Thảo sụt xuống,…Trong đầu Thảo miên man tưởng tượng đến hình ảnh Thảo đang dạo bộ chuyện trò cùng ai đó bên bờ cát trắng, sóng vỗ rì rào, gió biển rười rượi,…Bãi biển chỉ có hai người, thật là yên tĩnh, thanh bình, và ấm áp.

mokara


     Lớn lên chút nữa, cạnh nhà Thảo có anh hàng xóm. Hằng ngày anh í cứ muốn nghe Thảo đọc thơ “Em ở thành Sơn chạy giặc về, tôi từ chinh chiến cũng ra đi…Thoáng hiện em về trong đáy cốc, nói cười như chuyện một đêm mơ…Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn…”. Đổi lại anh vô cùng nhiệt tình làm giúp Thảo đủ thứ việc lặt vặt, cho Thảo mượn nguyên cả tủ sách toán đem về nhà tha hồ học, rồi lúc nào cũng muốn giảng bài mỗi khi Thảo thắc mắc không biết hỏi ai. Suốt thời gian dài người mà Thảo tưởng tượng luôn là hình ảnh anh í.

đơn cam


     Ủy ban bắt dân lên núi trồng sắn, Thảo tưởng tượng hình ảnh anh đang cuốc từng luống đất đã xanh màu lá sắn, mồ hôi nhễ nhại, Thảo xách lồng cơm và ấm nước chè ra chỗ anh làm, rót nước cho anh uống, soạn cơm cả hai cùng ăn. Giữa cánh đồng sắn chỉ có hai người…, Ôi ! Thật là thơ…


hoàng thảo mắt mèo


     Trên đường về quê, ngang cánh đồng lúa vàng trĩu nặng thoang thoảng hương thơm của lúa và rơm rạ, Thảo hít một hơi dài, gió mơn man mát rượi, trong đầu Thảo lại hiện ra hình ảnh Thảo và anh í đang thoăn thoắt gặt lúa, rồi cả hai cùng nghỉ tay, rót cho nhau từng chén nước chè, nhìn nhau tràn đầy yêu thương quên bẵng đi mệt nhọc.




     Ngày anh chia tay Thảo để theo đoàn của Phường vào Nam giúp dân đi xây dựng vùng kinh tế mới, trong đầu Thảo hiện ra hình ảnh anh đang chặt cây làm nhà đơn sơ trên núi, phụ giúp anh lợp nhà là một chị có nét đẹp đằm thắm, anh và chị ấy thỉnh thoảng lại nhìn nhau tươi cười quên đi vất vả, Thảo thầm cầu mong đoạn đường sắp tới của anh sẽ luôn là niềm vui và hạnh phúc, thế nhưng… hình như  trái tim Thảo đang có cái gì đâm vào đau nhói.


dã hạc


     Hơn mười năm không một lá thư không một lời nhắn gởi, Thảo luôn tin anh sẽ về dù chỉ một lần, để nhìn thấy Thảo đang trưởng thành, đang lớn,…

     Anh về quá muộn! hay Thảo không đủ niềm tin để chờ đợi?

     Âu cũng là phần số.



thanhtran2014

Ghi chú:
     1. Củ sắn: miền Nam còn gọi củ mì
     2. Hình ảnh không có tính minh họa
     3. Lan quá đa dạng mình ghi chú tên nhưng ko chắc lắm, ai thấy mình sai xin nhắc cho để mình sửa lại cho đúng nhé. Cám ơn nhiều.