Tôi đùa giỡn, tôi tập tành, tôi tưởng tượng, tôi..., tôi...,..., làm để sống, không sống để làm.

Cám ơn rất nhiều các anh chị và các bạn đã ghé trang blog của cuoocjsoongs.

CS ưu tiên công việc ở cơ quan và gia đình nên thỉnh thoảng mới vô đây, mong mọi người thứ lỗi cho sự chậm trễ của CS nghe.



Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

CHUYẾN XE CUỐI CÙNG

Chuyến xe cuối cùng


Đi chơi đây đó là thú vui của T.
Sinh viên thời kỳ bao cấp, nghỉ hè trường cho mỗi người 1 giấy ưu tiên mua vé xe tàu giảm 75%.

Mùa hè năm đó, gom giấy giảm vé cùng thẻ sinh viên của lũ bạn, giắt lưng 2 tháng học bổng, 2 tháng gạo hè và tem phiếu vải, T bắt đầu cho chuyến đi chơi.

Hành trình dự kiến: Huế - Đà nẵng - Nha Trang - Phù Mỹ - Huế.

  Từ Phù Mỹ ra Huế không mua được vé tàu xe tại bến, T đành đón xe dọc đường.

Lúc xe dừng Quãng Ngãi T mới biết xe này không đi Huế và phụ xe đang đi tìm xe Huế để gởi T, nhưng rồi vẫn không gởi được nên anh phụ lái trả lại T nửa số tiền và nói: "chị thông cảm, tụi tui chỉ đến Quãng Ngãi mà thôi, tui đang đi gởi chị cho xe Huế nhưng không được, bữa nay công an kiểm tra chặc quá nên không có xe nào dám nhận. Thôi, chị chịu khó xuống bến xe lấy giấy tờ xếp hàng mua vé cũng được, bây giờ trong bến xe đã hết vé đi Huế, chỉ còn vé đi Đà nẵng, chị cứ chờ xếp hàng mua vé đi Đà nẵng rồi từ Đà Nẵng mua vé đi Huế dễ hơn".

Biết làm sao được! T đành vô bến xe nối tiếp cái dòng người đang xếp hàng dài dằng dặc với hy vọng mua cho được vé đi trong ngày.

Cái hàng dài ngoằng đó chỉ mới vơi chưa tới một phần tư thì từ chiếc loa phóng thanh phát ra cái giọng Quãng khó nghe "vé đi Đè Nẽng đã hết".

T bắt đầu lo lắng và suy nghĩ đến chuyện cần phải tìm 1 nhà trọ ngay bến xe để mai sáng ra xếp hàng cho tiện, thì một người đàn ông tiến đến trước mặt T và hỏi:

- Em ra Đà Nẵng hả?
- Dạ.
- Giữ xách cho anh, đưa giấy tờ đây anh vô mua vé cho.

T ngạc nhiên đưa giấy tờ và tiền cho anh ấy rồi cầm lấy xách của anh ta, ngỏng cổ nhìn vào cửa phòng làm việc của bến xe, nơi mà người đàn ông ấy vừa lách vào, T tự hỏi: "không biết thiệt hay giả đây, trong túi xách này có cái chi là quốc cấm không đây, trông mặt mình có hiền lắm không mà anh ta dám đưa cả túi xách cho mình,..."

Lát sau anh ta hớn hở đi ra rồi đưa tay vẫy T và nói: "được rồi, ra xe lẹ lên em, xe sắp rời bến rồi, chỉ còn 1 chuyến cuối cùng"

T ngạc nhiên đưa túi xách và đi theo anh ta ra chiếc xe đang nổ máy hình như chỉ còn chờ có 2 người.

Lên xe rồi T vẫn còn ngạc nhiên và hỏi:

- Làm sao mà anh mua được vé hay vậy?
- Tại có hai người đã mua vé nhưng quá giờ xuất phát mà họ không đến nên bến xe giải quyết cho anh.
- Nhưng cả một hàng dài dằng dặc người, tại sao họ chỉ giải quyết cho anh?
- Tám giờ sáng mai anh có một cuộc họp ở Đà Nẵng, nếu không giải quyết vé họ phải bố trí xe, nhưng anh thích đi thế này hơn.
- Anh là cán bộ cấp cao?
- Không, Thúy là sinh viên y khoa? (có lẽ anh ta nghĩ cái tên đứng trong giấy tờ T đưa cho ta anh mua vé chính là tên của T)
- Dạ, anh tên chi?
- Thúy là người Huế?
- Dạ, nhưng anh tên chi?
- Nghỉ hè vô Quãng Ngãi chơi à?
- Không,...
Và T kể cho anh lý do tại sao bị kẹt lại ở Quãng Ngãi.

Xe đến Hòa Khánh (hay ngã ba Huế gì đó), ra dấu tài xế dừng lại anh ta quay sang bắt tay T và nói:

- Tạm biệt em, cô gái khó gặp nhất ở Đà Nẵng.

Đã 24 năm, bây giờ T vẫn chưa biết người đàn ông ấy tên gì, không còn nhớ khuôn mặt giọng nói như thế nào, nhưng những gì diễn ra của ngày hôm ấy T vẫn còn nhớ như in, nó cứ như một phép lạ.,.TTT/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét