Lớp
có bảy chín cô cậu từ khắp nơi của miền Trung tập hợp về, chỉ có mười
sáu cô nên không biết tự bao giờ ba dãy ghế đầu luôn là chỗ dành riêng
cho nữ.
Thảo là dân ngoại trú ở ngay thành phố và ít sinh hoạt với lớp. Ngày
ngày nàng chỉ biết đến trường, gởi xe, lên giảng đường là chuồi người
ngay một cái ghế trống nào đó ở ba hàng ghế đầu, chưa bao giờ nhìn kỹ
một ai ở những hàng ghế dưới toàn con trai, cuối buổi thì biến nhanh ra
nhà xe rồi thong thả đạp về nhà.
Mồng
tám tháng ba đầu tiên của đời sinh viên lớp tổ chức sinh hoạt tập thể.
Đến trò chơi giao lưu văn nghệ mọi người cứ gọi đúng tên Thảo bắt lên
hát. nàng lấy lý do không thuộc bài nào và cương quyết không hát. Bọn
con trai đáng ghét thì cứ réo "Thảo, nhanh lên, bài chi cũng được, như
có bác Hồ cũng được, cháu lên ba cháu đi mẫu giáo cũng được,...". Bỗng
nhiên hắn đứng dậy xin được hát thay cho nàng. Mấy tên ngỗ nghịch Đà
Nẵng được dịp la lên "Thảo ơi, có người để ý rồi nghe". Lần đầu tiên
nàng nhìn kỹ và biết tên một nam sinh viên trong lớp. Nguyên không cao,
hai mắt to, nụ cười hiền, khuôn mặt dễ mến.
Có
lần nàng đang trên đường đạp xe về nhà thì hắn đạp theo. "Thảo đi một
mình thôi à?", "Chớ đi mấy mình?", "Tại hàng ngày thấy Thảo hay đi với
chị Mai", "À, chị Mai về nhà chưa ra", "Nhà Thảo chỗ mô rứa?". Tay chân
nàng cuống cuống, tim đập thùng thình... "Nhà tui ở trên đất á", "Ai
không biết trên đất, mà chỗ mô tề, số nhà, tên đường", "Trên đất là được
rồi". Đầu óc nàng rối tung không dám nhìn sang hắn mà chỉ muốn đạp xe
thật nhanh thoát khỏi hoàn cảnh ni cho rồi. "Thôi chào Nguyên tui đi đã
nghe". Rồi không chờ hắn trả lời Thảo ráng sức cắm cúi đạp thật nhanh.
Có
lần nàng vừa đạp xe ra khỏi cổng thì hắn vọt lên "Đi chi nhanh rứa!".
Nàng nhìn sang hắn cười rồi đạp chậm lại, "Cho đi theo về nhà Thảo chơi
được không?". Tay chân nàng lại luống cuống, tim đập liên hồi, "Thôi tui
sợ lắm", "Thảo sợ chi?", "Tui chỉ là người thứ ba thôi mà", "Thảo mà
người thứ ba thì tui là người thứ tư"...
Sáng
chủ nhật nhóm bạn cấp ba rủ đi chùa Huyền Không chơi, nàng đang đạp xe
song song chuyện trò cùng một bạn nam thì tình cờ thấy hắn đạp xe ngược
chiều, nàng mỉm cười nhưng hắn cứ cắm cúi đạp, nàng nghĩ "Chắc hắn không
thấy mình". Sáng hôm sau vừa bước vô lớp thì tụi con trai reo hò ầm lên
"Thảo, mi làm chi mà để thằng Nguyên đòi li dị rứa?". Nàng ngơ ngác
không biết chuyện chi, rồi thì tụi con trai cũng chuyền cho nàng một tờ
giấy, trên đó vẽ một tòa nhà cổng cửa đều đóng kín, trên cổng là bảng
hiệu có hàng chữ "TÒA ÁN LI DI", có mấy người đang leo trên hàng rào mặt
hướng vô căn nhà. Nàng không hiểu gì bèn hỏi một bạn nam và được giải
thích "Nghe mấy đứa nội trú nói hồi đêm thằng Nguyên không ngủ, hắn thức
vẽ tờ giấy nớ rồi sáng ra đưa cho mấy đứa coi, tụi nội trú đem lên lớp
chuyền tay nhau coi đó", "Nhưng hình vẽ trên tờ giấy có ý nghĩa chi?",
"Thì tòa án đã đóng cửa rồi mà mấy người vẫn quyết leo rào vô đòi li dị
cho được. Thảo làm chi mà để thằng Nguyên hắn đòi li dị rứa?". Nàng nhớ
lại sự việc sáng qua nên kể lại với chị Mai rồi nói "Em với Nguyên có
chi mô mà Nguyên làm rứa để mọi người hiểu lầm hè!", "Theo chị nghĩ
Nguyên thích em, chị để ý thấy hắn cứ nhìn qua em hoài. Nguyên được đó,
không cao nhưng mà cũng đẹp trai, hiền, chất phát, gia đình đàng hoàng
lắm".
Sáu
năm học cùng nhau thỉnh thoảng nàng cứ nghe loáng thoáng mọi người
trong lớp nhỏ to "Nguyên với Thảo bữa ni răng rồi hè...". Nàng giả lơ
không quan tâm.
Mười tám năm sau ngày ra trường, có lần nàng đi dự một hội thảo. Khi
xe vừa từ khách sạn ra cổng thì tình cờ nhìn qua cửa kính nàng thấy hắn
đang đứng với Sĩ, một bạn học cùng lớp. Lập tức nàng bảo anh tài xế
dừng xe rồi chạy ào xuống "Ê...". Cả ba tay bắt mặt mừng cùng nhau liếng
thoắng như những đứa trẻ. Lần đầu tiên trong đời hắn nắm tay nàng rồi
nói "Mười mấy năm rồi mà Thảo vẫn trẻ không thay đổi chi hết", tên Sĩ
chêm vô "đẹp hơn, mặn mà hơn xưa". Nhè nhẹ rút tay ra nàng cười nói "Thì
Nguyên với Sĩ cũng vây thôi, mập hơn, đẹp trai hơn và phong độ hơn". Cả
ba cùng cười xòa rồi chia tay nhau mỗi người mỗi ngả.
Ngày
họp lớp đánh dấu hai mươi năm ra trường, trong lúc mọi người nhôn nhao
chụp chung chụp riêng lấy cảnh trường thì hắn lại gần nhìn vào mắt nàng
và nói "Thảo ơi, hai đứa mình cùng chụp vài cái làm kỷ niệm đi". Nàng
ngần ngừ "Chụp thì chụp" rồi nhanh miệng gọi một bạn nữ "Phước, lấy máy
mi chụp cho hai đứa tau vài cái". Cuộc vui rồi cũng tàn mỗi người lại
trở về với thế giới riêng của mình. Tối nàng gọi điện ngay cho cô bạn
cùng thành phố "Phước nì, mi coi mấy cái hình tau chụp chung với Nguyên
chưa?", "Chưa", "Tau nhờ mi xóa hết mấy cái nớ giúp tau", "Răng rứa, mi
sợ chi, bạn học cùng lớp chụp chung là thường mắc mớ chi mi sợ", "Tau
thì có chi mà sợ, có điều tau lo lỡ mấy cái hình đó tự nhiên vô tay bà
xã Nguyên thì không biết chuyện chi sẽ xảy ra nữa", "Rồi Nguyên hỏi tau
mấy cái hình tau biết trả lời răng?", "Mi cứ nói tau nhờ xóa hết rồi".
Nguyên ơi, mình đã không có chi thì cứ để cho nó không có chi luôn đi. Mấy cái hình nó vô tình lắm...
TTT.15/8/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét